• Lịch sử của những suy tưởng về cú swing

Lịch sử của những suy tưởng về cú swing

Tại sao tác giả chưa bao giờ nhìn thấy sự tiến bộ nhiều ở cương vị gôn thủ? Câu trả lời nằm ở đâu đó trong khoảng giữa hai tai của ông ấy.
Hãy để tôi bắt đầu bằng cách nói rằng tôi là một tay gôn tầm thường. Không tầm thường theo kiểu không thể đánh quả bóng bay lên nổi. Ý tôi là, tôi có khả năng. Tôi có thể "làm được việc", theo đúng nghĩa của nó. Tôi chỉ muốn nói tầm thường trong cách mà hầu hết chúng ta đều tầm thường, mà là để nói có sự tách biệt rõ ràng giữa những gì tôi nghĩ tôi nên làm với một quả banh gôn và những gì tôi thực sự làm.
Vấn đề cho người chơi ở cấp của tôi là thực sự không có hy vọng cú đánh của bạn vẫn chính xác như nhau. Tình thế thường thay đổi. Hãy nghĩ về ngày mà tóc của bạn đẹp nhất. Nó có thể là một sự hội tụ của nhiều sự kiện đã xảy ra. Tỷ lệ dầu gội đầu/dầu xả. Chiều dài tóc, độ ẩm. Cho dù đó là lý do gì ngày hôm đó, tất cả đều quá suôn sẻ ăn khớp. (Hoặc là vậy, tôi đang tưởng tượng thôi, tôi cũng không còn nhiều tóc nữa). Vấn đề là, bạn càng muốn sao chép lại phiên bản hoàn hảo của bạn, thì phần lớn điều đó chỉ là thoáng qua, và không thể khôi phục lại. Đó là cú đánh gôn. Bạn đúng một điều, nó luôn làm lộ ra một thiếu sót ở đâu đó.
Tất nhiên có những người có thể vượt qua những khó khăn như vậy và bất chấp để tiến bộ đều đặn. Theo nguyên tắc, những người này hoặc là A) có năng khiếu về thể chất, hoặc B) thất nghiệp.
Nếu không thì, kiểu của bạn hẳn cũng giống tôi, là một quá trình dường như vô tận của sự đẩy bóng và tạt bóng, trả giá và trả giá quá mức, tiến bộ rồi thụt lùi.

Lịch sử của những suy tưởng về cú swing


NIỀM HY VỌNG TÁO BẠO


Giống như rất nhiều người chơi gôn, kiến thức về chơi gôn của tôi bắt đầu với VIỆC QUAN SÁT BÓNG. Đó là môn thể dục hồi lớp 8, tập đánh những quả cầu nhựa phía sau sân bóng đá. Gia đình tôi không có truyền thống chơi gôn. Nhưng tôi đã nghĩ rằng mình là một vận động viên trung bình, người có nhiều kinh nghiệm với các môn thể thao với bóng và gậy như là khúc côn cầu, bóng chày, quần vợt. Động tác đánh bóng, ít nhất là một quả bóng bay trong bóng của các khán đài sân vận động, đã đến một cách tự nhiên, và tôi cảm thấy như tôi là một tên bắt chước khá tử tế ở điểm tôi hiểu thấu được nguyên tắc cơ bản của những cú đánh khá nhanh.
Khi nhiệm vụ là đánh một quả bóng gôn trên một sân golf thực sự, tính thực tế của trò chơi bắt đầu xuất hiện. Cú đánh dài và nảy của tôi, thật dễ dàng trong lớp tập gym và trong các bãi đậu xe của cửa hàng pizza, hoàn toàn không phù hợp cho việc tiếp xúc vuông vức.
Tôi nhớ một lần vài năm sau, khi tôi là một đứa trẻ giao bánh pizza, tôi đã lấy một cây gậy chơi gôn từ thùng để hành lý đằng sau xe của tôi trong bãi đậu xe của tiệm bánh pizza và thực hiện một vài cú đánh thực tập. Thợ làm bánh đêm đó là một người đàn ông nhỏ nhắn, dễ thương tên là Frank, anh ta chạy ra ngay tức thì từ phía sau quầy. "Này," anh ta hét lên. "Cậu vừa có một cú swing tuyệt vời đó!" Trong một khoảnh khắc, tôi đã không để ý đến tất cả những bằng chứng ngược lại - hoặc rằng Frank chắc chắn không phải là nhà phê bình sành sỏi nhất - và cho phép bản thân ấp ủ suy nghĩ. "Anh ấy đúng, tôi đã có một cú đánh tuyệt vời ".
Nhưng mà không. Ít nhất, không phải ở bất kỳ cách chơi gôn rõ ràng nào cả. Bởi vì khi nhiệm vụ là đánh một quả bóng gôn trên một sân gôn thực thụ, tính thực tế của trò chơi bắt đầu nảy sinh. Cú đánh dài và nảy của tôi đã thật dễ dàng trong lớp tập thể dục và trong các bãi đậu xe của cửa hàng pizza, không thích hợp cho việc tiếp xúc vuông vức. Đây là những năm đầu của thập kỷ 90, không phải là thời đại của Tiger Woods, mà là thời điểm những tay gôn sức dài vai rộng như Greg Norman và Davis Love III cai trị môn thể thao này. Từ quan điểm về hình thể, đây là một mô hình khá hợp lý. Sức của tôi không dài, nhưng tôi luôn thuộc nhóm cao ráo, với cánh tay dài, theo lý thuyết, nên tạo ra được bề rộng và tốc độ. Ý nghĩ của tôi đã trở thành ĐÁNH XUỐNG TRÁI BANH ĐÓ, giống như Norman và Love. Nhưng tôi không thể làm được. Nó không bao giờ thực sự có hiệu quả. Cần có cả thời gian hoàn hảo và độ chính xác tuyệt đối, cả hai yếu tố tôi đều không thể tạo ra một cách đều đặn. Tôi đã đánh quả bóng dày, hoặc mỏng, rất hiếm khi phóng đi. Qua nhiều năm trung học và sau đó là đại học, khi golf trở thành một việc gì đó để làm trước khi các quán bar tràn ngập, tôi đã quen với những trận đấu khi tôi kéo lê nó bằng tất cả những cách vụng về và hồi hộp để phá vỡ số điểm 100.

ĐỢI ĐÃ, THỬ CÁI NÀY ĐI


Một đột phá xuất hiện vào năm 1997, được truyền cảm hứng không phải bởi Tigermania mà là bởi Justin Leonard. Tôi biết bạn đang nghĩ gì: Justin Leonard ấy hả? Nhưng mà hồi đó, Justin Leonard là một hiện tượng. Anh ấy đã giành chức vô địch Giải Mở Rộng tại Troon và sau đó đã có cơ hội để giành chức vô địch PGA tại Winged Foot. Giải vô địch PGA đó là cái đầu tiên mà tôi thực hiện vai trò là một phóng viên báo chí, và tôi nhớ tại một vài thời điểm tôi đã nghe được so sánh giữa cú đánh của Leonard và cú đánh bóng chày của Mickey Mantle. Vì lý do nào đó, hình ảnh rất ăn khớp. Nếu cú đánh dốc mang lại kết quả đau buồn như vậy cho tôi, thì tôi cần phải đeo bộ gậy gôn dọc theo người như Leonard - để nó phẳng hơn. Và tôi có thể đánh phẳng mà. Đánh phẳng hơn không chỉ là một cú đánh bóng chày, mà còn là một cú đánh thuận tay, một cú slapshot.
Vì vậy, chỉ dẫn của tôi trở thành ĐÁNH NÓ PHẲNG HƠN. Cụ thể là tôi nghĩ đến việc vươn ra đằng sau như để bắt tay người khác, sau đó nương theo đó để đánh vào mặt sau của quả bóng. Và nó đã hiệu quả. Trò chơi đã mở ra với tôi. GÔN! Bây giờ nó đã hợp lý rồi đó. Đến thời điểm đó, tôi nghĩ rằng tôi đã bị hấp dẫn bởi ý tưởng của trò chơi hơn là bản thân trò chơi – sự sắp đặt, sự chân thành, ý tưởng sáo rỗng đánh một gậy mỗi trận đã đưa bạn trở lại. Nhưng để đánh bóng trong vùng lân cận của nơi mà tôi muốn đưa bóng tới một cách khá thường xuyên, để có thể chinh phục được điểm số mà tôi sẵn sàng la to lên, thì giống như là đổi đời vậy. Nghe thì có vẻ kịch tính, nhưng nó là sự thật. Tôi đã mua thẻ thành viên dành cho một người tại một sân gôn trong thành phố, nó cho phép tôi chơi số trận không giới hạn, và tôi đã tận dụng nó đến mức độ mà người khai cuộc bắt đầu nhìn tôi với thái độ khinh bỉ. Bạn không có gì tốt hơn để làm chăng?
Hãy hỏi ông chủ hoặc bạn gái của tôi (bây giờ là vợ tôi) hoặc bố mẹ tôi, và dĩ nhiên là tôi có việc khác để làm chứ, nhưng tôi bị ám ảnh bởi sân gôn bởi vì rất khó để tôi nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Vấn đề lớn nhất của tôi là tôi không được dài lắm. Thực tế là, tôi là một người nhổ, bị ám ảnh bởi mảnh ký ức sót lại về việc nhổ lên những mảng cỏ với những cú quật dốc xuống trước đó đến nỗi tôi đã ngần ngại đưa gậy vượt quá tai. Tôi chỉ muốn đánh một cú thật gọn đẹp. Tôi cao 6 feet, nhưng tôi thích nhún người xuống như thể đất mẹ đang vẫy gọi nhưng lại không có cái bồn cầu nào ở phía dưới. Khi tôi chơi với anh trai của tôi, anh ấy thích chế nhạo cách tôi ưỡn cái mông tôi ra một cái cố ý để nhắm vào điểm đó. Nó thật hài hước, nhưng sự lựa chọn khác càng tệ hơn. Tôi đã học được cách sống chung với nó.
Cuối cùng cũng tổng kết được rằng nếu tôi kiên trì với cú backswing ngắn và phẳng này, tôi chắc chắn phải bù lại bằng cách khác. Câu thần chú mới của tôi là nhấn mạnh đà, hoặc chính xác hơn,

ƯỠN THẮT LUNG CỦA BẠN VỀ PHÍA MỤC TIÊU.

Về lý thuyết, đây là một dấu hiệu tích cực. Vào một ngày đẹp trời, tôi đã có thể đánh được những cú gần so sánh được với những người bạn của tôi. Một ngày nào đó tôi thậm chí có thể vượt qua họ cả inch (2.54 cm). Kết quả thật là mê ly. Một cú tiếp cận với cây gậy sắt số 7! Đôi khi là với 1 cây gậy wedge (gậy chêm)! Tôi đã rất vui khi học cách nắm bắt bóng thật tốt, tôi đã bị cuốn hút bởi cú đánh thứ hai mà không cần phải dính tới việc vừa đi vừa thở dốc đến vùng green.
Vì vậy, mọi thứ đang tiến triển theo một hướng đáng khích lệ, cho đến khi đột nhiên, không được như vậy nữa. Tôi nói là đột nhiên, nhưng mà nó giống như một sự thụt lùi dần dần.  Giống như tăng gần chục kg, hoặc thất tình vậy đó. Những điều này không chỉ xảy ra thôi đâu. Tất cả những gì tôi nhớ là một vài lúc mà bóng nảy khỏi gậy của tôi và hướng về phía. . . trái. Các điều chỉnh đã được thực hiện - liên kết, tiến độ, vị trí của quả bóng - và sau đó đường banh còn bị…. lệch về bên trái nhiều hơn.
Đến thời điểm này, tôi đã trở nên thông thạo với nhiều kiểu đánh hụt trái banh gôn khác nhau, nhưng cú này có thể là đáng thất vọng hơn hết. Tôi gọi nó là một cú móc, nhưng gọi là cú móc là còn nhẹ bởi vì những quả bóng này chỉ vụt lao về phía trái, thường thình lình biến mất vào một số cây bụi trang trí mà thực sự không được tính là một phần của vùng sân gôn.
"Anh đi đâu vậy?" một người bạn chơi cùng có thể hỏi nếu anh ấy quay đi chỗ khác trong giây lát.
"Tôi nghĩ là trong bụi cây đó," tôi sẽ nói.
"Bụi cây đó?" anh ta hỏi kèm theo sự im lặng. Và sau đó: "Không, nghiêm túc đi, anh đi đâu vậy?"

KHÔNG AI HIỂU TÔI NHƯ CHÍNH BẢN THÂN TÔI


Đây có thể là thời điểm cho một câu hỏi thích đáng: Tại sao tôi không đi học lấy một khóa? Tôi rất khao khát để chơi tốt hơn, và sự thật đã quá rõ ràng tôi đã không tiến được bao xa khi mà tự tập. Cả hai điểm đó đều hợp lý. Đối với tân thủ, tôi đã rất rẻ tiền. Đầu tiên, tôi là một người độc thân và là một người viết báo mới vào nghề, sau đó tôi đã kết hôn và vẫn là một nhà báo, rồi không lâu sau, có thêm hai thằng con trai ngồi cùng bàn ăn tối với tôi. Nếu tôi muốn dùng thời gian và tiền bạc để chơi gôn, là tôi đã sẵn sàng chơi thật sự.
Nhưng điều đó chỉ đúng một phần. Bởi vì nếu tôi bị thuyết phục rằng một chuyên gia về gôn có thể hướng dẫn tôi trên con đường chơi gôn tốt hơn, tôi đồ rằng tôi đã phải trả giá bằng một khoản tiền phi lý, thậm chí là chi phí thức ăn và sinh hoạt của các con tôi. (Tôi chỉ đùa thôi mà! Phần lớn là đùa…). Vấn đề là, tôi đã đăng ký vài lớp, và bảo lưu để sửa các lỗi tạm thời, họ chỉ củng cố suy nghĩ của tôi rằng tình huống của tôi khá là độc - rằng không có chuyên gia nào có thể hiểu được sự tương tác giữa các cẳng tay và chân của tôi. Nó nhắc tôi nhớ khi tôi còn bé lúc tôi nói với mẹ tôi rằng tôi cảm thấy không khỏe và cuối cùng bà sẽ nói, "Chắc là do ứ hơi". Lần nào cũng như lần nấy. Không có vấn đề nghiêm trọng gì nếu giác như cổ họng của tôi hay đầu tôi, và không nơi nào gần bụng của tôi cảm thấy không khỏe. Có lẽ đó là khi tôi mất niềm tin vào khả năng người khác có thể chẩn đoán cho tôi đúng cách.

PHƯỚC LÀNH CỦA  BÌNH THƯỜNG


Thời gian trôi qua. Kết hôn. Những đứa trẻ. Một sự nghiệp ngày càng đòi hỏi cao. Tất cả các yếu tố cấu thành một sự tồn tại có ý nghĩa và hiệu quả. Nhưng nếu mục tiêu của bạn là chơi gôn giỏi, đó là liều thuốc độc đó. Khi những đứa con trai của tôi còn nhỏ xíu và tôi bị mê hoặc bởi mỗi cử động của chúng, trò chơi đã dần phai mờ và tôi thực sự không quan tâm lắm. Đó là khi Tiger Woods đang ở đỉnh cao của sự nghiệp chơi gôn và Jack Nicklaus trả lời rằng gia đình là một trong rất ít thứ chắn ngang đường của anh. Cũng giống như tôi, trừ 2 chuyện là A) tôi chưa bao giờ chơi giỏi ngay từ đầu, và B) toàn bộ mấy vụ bê bối tình dục đó.
Mối quan hệ của tôi với môn gôn đã đạt đến một mức độ dễ dàng, thân thiện, như một cặp vợ chồng đã ly dị và nhận ra rằng họ có thể đối xử tốt với nhau nếu họ không phải chung sống với nhau.
Đã có những cuộc đi chơi bị cô lập. Sinh nhật của anh trai tôi. Một số tin nhảm trên phương tiện truyền thông. Chắc chắn có một số phần trong trò chơi của tôi ngày càng tệ. Cú đẩy bóng vào lỗ, từng là một sức mạnh tương đối, nay đã thành một bí ẩn. Tôi sẽ bỏ qua một cú đẩy ngắn khoảng 6 feet, và đập hụt cú đánh khoảng 8 feet tiếp theo. Trên thực tế, tôi thậm chí còn không đến được đường biên quanh vùng green, và đã mất đi cảm giác trực quan nhanh nhẹn về của một cú đánh 60 yard so với cú đánh 10 yard.
Mặt khác, trình độ của tôi, ngạc nhiên thay, lại rất khá. Cú móc gây nản lòng của tôi đã không chấm dứt hoàn toàn, nhưng tôi đã chơi không thường xuyên lắm, điều đó đã làm lỏng sự kìm kẹp của nó đối với tôi. Có một lợi thế của việc quên lãng, và một trong số đó là cả thói quen tốt và xấu của bạn đều có xu hướng bốc hơi.

Nhưng điều thực sự hữu ích là gì? Không bận tâm nhiều. Hoặc kỳ vọng thấp - tùy bạn muốn mô tả sao cũng được. Vấn đề là, khi bạn ngừng việc đầu tư quá nhiều vào trò chơi, thì ở chiều ngược lại, bạn sẽ ít phụ thuộc vào nó hơn.
Tôi không nên quá khoe khoang về nó. Con số 91 thì vẫn là 91, nhưng hãy nhớ rằng đây là khoảng thời gian tôi ít khi chơi, khi mà tôi bằng lòng xem gôn như một cái quảng cáo bia, là thời gian nghỉ xả hơi khỏi sự điên rồ của cuộc sống hàng ngày. Suy nghĩ về cú đánh của tôi là ĐÁNH SAO CHO MƯỢT, điều này tóm lược cảm giác hờ hững tôi-rất-vui-khi-đến-đây của tôi. Mối quan hệ của tôi với môn gôn đã đạt đến một mức độ dễ dàng, thân thiện, như một cặp vợ chồng đã ly dị và nhận ra rằng họ có thể đối xử tốt với nhau nếu họ không phải chung sống với nhau.


MỘT GÃ SAY Ở NHÀ MÁY BIA


Sau đó, tôi đã được nhận vào làm tại Golf Digest, một công việc mơ ước với nhiều giới hạn, nhưng cũng là một công việc đè bẹp mọi hy vọng giữ trò chơi trong tầm tay.
Vấn đề của việc làm việc tại Golf Digest là trò chơi có cách để len lỏi vào tâm trí của bạn. Các bức tường được treo đầy ảnh của những tay gôn kinh điển. Hàng trăm cây gậy gôn mới cáu nằm la liệt, như mời gọi bạn cầm lấy một cây. Thậm chí có một vùng green với lỗ gôn được đặt trong nhà nơi chúng tôi chơi gôn cá cược ăn tiền trong những buổi chiều mùa đông không có gì để làm. Cuối cùng mùa xuân cũng đến, cùng một lời mời chơi gôn vào ngày thứ sáu. Rồi đến điều khó mà tránh được, "Vui thật. Hãy chơi lại vào thứ Sáu tuần tới nhé". Và rất nhanh chóng, bạn đang gập người trên máy tính xách tay của bạn trong bóng tối để nghiên cứu một đoạn video quay chậm lặp đi lặp lại cú đánh của bạn.
Đây là nơi mà những ý tưởng về các cú swing của tôi ồ ạt kéo về, bởi vì Golf Digest không phải là gì khác ngoài một nhà thương thí dung lượng cao cho các ý tưởng về cú vung gậy ra sau. Cứ làm theo liều lượng khuyến cáo, và mọi chuyện có thể được làm sáng tỏ, nhưng tôi đã ngấu nghiến từng ngoạm không tốt cho sức khỏe. Từ Hank Haney, tôi đã cố gắng làm suy yếu tay cầm gậy của tôi (“CHE NGÓN CÁI CỦA BẠN ĐI"). Từ Jim McLean, tôi đã làm thẳng cú vung gậy ra sau của tôi ("HƯỚNG TRỤC GẬY VỀ PHÍA MỤC TIÊU"). Phil Mickelson khuyên tôi nên giữ yên chân của tôi ("GIỮ GÓT CHÂN TRÊN MẶT ĐẤT"). Trong một thời gian tôi chơi với Stack & Tilt, một phương pháp swing khá cực đoan, trong đó bạn phải dồn toàn bộ trọng lượng của bạn lên phía trái của bạn và hướng góc vai phía trước của bạn xuống ("XOAY NGƯỜI NHƯ KIỂU XOAY QUANH TRỤC ẤY”) Nó đã có hiệu quả trong một thời gian cho đến khi, cũng giống như hầu hết những sự thay đổi cú swing, nó hết hiệu quả.  Hoặc tôi đã mất hứng. Tôi quên rồi.
So với những bạn cùng chơi, tôi đã thu thập một khối lượng kiến thức khổng lồ về cú đánh gôn, nhưng ở mức độ thực tế, nó hầu như chỉ có tác dụng ngược với tôi. Thay vào đó, những gì cứu rỗi tôi - hoặc duy trì nỗi khốn khổ của tôi, tùy bạn nhìn nhận - là một mức độ lạc quan đến mức gần như vô lý. Là một người đã cọ xát nhiều trong thi đấu, tôi tiếp tục huyễn hoặc bản thân mình rằng ngày tôi chơi gôn giỏi đang rất gần rồi. Ngay cả giờ đây, khi đang viết bài này, tôi đã nghĩ đến 6 lỗ gôn dễ dàng vào lúc chạng vạng cách đây vài ngày, tôi nghĩ, "Hẳn rồi, tôi đã từng như vậy, nhưng bây giờ tôi đã giỏi hơn nhiều."
Tôi giỏi hơn thật không? Chắc là không. Nhưng nếu chỉ để ngăn chặn cái quan niệm rằng nó là một sự lãng phí thê thảm về thời gian và năng lượng, tôi đã không từ bỏ bất cứ một tia hy vọng khả dĩ nào. Tôi nghĩ về hai năm trước đây, trong giải đấu gôn hàng năm của công ty, khi kết quả cuối cùng phụ thuộc vào trận đấu của tôi, và con trai 7 tuổi của tôi đã làm người giữ gậy của tôi. Ngày hôm đó đã là một sự hòa trộn quen thuộc giữa điều tốt và điều xấu, những cú đánh tốt và đánh tệ, xen kẽ với một vài kỹ năng thảng hoặc. Ở lỗ cuối cùng, tất cả các trận đấu khác đã kết thúc, do đó, toàn bộ biên tập viên dồn ra để xem chúng tôi đánh, tay cầm nước, tay cầm snack được tiêu thụ với tốc độ chóng mặt. Đó là lỗ 175 yard, qua mặt nước, và tôi nhớ đã nghĩ rằng nó sẽ là một chiến thắng nếu tôi không đánh hụt quả bóng và gậy lai không bay ra khỏi tay của tôi, đập trúng ngay mắt biên tập viên trưởng của chúng tôi. (Ý tưởng về cú đánh: "ĐỪNG CỐ MƯU SÁT SẾP."). Thay vào đó, tôi từ từ lấy lại cây gậy (ý tưởng về cú đánh tiếp theo: "ĐÚNG NHỊP NÀO") làm một cú vuông góc và nhìn bóng bay về vùng green, cuối cùng vượt qua 30 feet còn lại. Vài phút sau đó tôi sẽ hoàn thành một phát 2 cú đẩy, chúng tôi cuối cùng đã dành chiến thắng chung cuộc, và con trai của tôi nhảy vào vòng tay của tôi.
"Con đã lo lắm," nó nói khi nó ôm tôi. Nó không nói gì về những sai lầm đã có thể xảy ra trong khoảnh khắc đó, dù đã xem 17 lỗ đầu tiên, nó hoàn toàn thưởng thức điều đó. Sẽ có rất nhiều thời gian để chúng ta chìm đắm trong tất cả thảm hoạ về gôn có thể ập đến. Nhưng trong một khoảnh khắc, chúng tôi hưởng thụ hương vị một điều đúng đắn thực thụ.